Next Post >

Amy Winters và Hành Trình Cùng HOKA

Amy Winters đã được truyền cảm hứng bởi ba nguồn động lực mạnh mẽ: giúp đỡ mọi người, dành thời gian bên gia đình, và cuối cùng là vượt qua những giới hạn tưởng chừng như không thể. Trong cuộc sống của Amy, thể thao đã trở thành phương hướng, thúc đẩy cô không ngần ngại thử sức ở những cuộc đua khắc nghiệt nhất thế giới.

Mùa hè vừa qua, Amy phải đối mặt với thử thách lớn nhất của đời mình, đó chính là UTMB, giải chạy huyền thoại dài 100 dặm quanh dãy Mont-Blanc tại Chamonix, Pháp. Hành trình phi thường ấy không chỉ giúp Amy khám phá giới hạn của bản thân, mà còn truyền cảm hứng cho những người đang theo con đường của cô.

Hoka: Hãy giới thiệu một chút về bản thân 

Amy Winters: Tôi là Amy Palmiero Winters – một người mẹ, vận động viên, huấn luyện viên, người vợ, và cũng là giám đốc của A Step Ahead Prosthetics – trung tâm phục hồi chức năng và chế tạo tay chân giả hàng đầu thế giới, có trụ sở tại Hicksville, New York (gần Manhattan) và Burlington, Massachusetts (gần Boston). Gần 20 năm qua, tôi có cơ hội được làm việc cùng Erik Schaffer, C.P., chuyên gia chế tạo chân tay giả nổi tiếng toàn cầu. Công việc của tôi là giúp bệnh nhân lấy lại khả năng vận động, sự tự tin và độc lập trong cuộc sống – một hành trình mà tôi luôn dành trọn tâm huyết.

Tôi cũng rất tự hào khi làm mẹ của hai người con tuyệt vời đang phục vụ cho đất nước: con trai tôi, Carson, hiện đang trong Hải quân Hoa Kỳ và phục vụ trên tàu sân bay chạy bằng năng lượng hạt nhân USS Ronald Reagan, tàu sân bay duy nhất của Mỹ được triển khai thường trực ở nước ngoài; còn con gái tôi, Marilynn, đang phục vụ trong Lục quân Hoa Kỳ với vai trò chuyên viên CBRN (Hóa học, Sinh học, Phóng xạ và Hạt nhân), bảo vệ đất nước khỏi các mối đe dọa từ vũ khí hủy diệt hàng loạt. Chồng tôi, Christopher Acord, là cựu binh Hải quân, từng làm việc trong lực lượng tàu ngầm hạt nhân (“Submarine Nuke”) và hiện là quản lý dự án cho một công ty cửa sổ lớn hoạt động tại ba bang với hơn 50 năm kinh nghiệm. Chúng tôi còn có hai cậu con trai nhỏ ở nhà – những người khiến cho “tổ ấm trống” của chúng tôi chưa bao giờ thật sự trống vắng.

Những ngày của tôi thường rất dài, tôi dành khoảng 70 đến 90 giờ mỗi tuần làm việc cùng đội ngũ tuyệt vời của mình tại cơ sở tại New York, từng bước thay đổi cuộc sống của bệnh nhân qua mỗi bộ phận tay chân giả. Dù vất vả nhưng từng khoảnh khắc đều xứng đáng. Nhìn thấy niềm vui trên gương mặt bệnh nhân, khi họ nhận ra rằng cuộc sống của mình chưa hề kết thúc, và họ rồi sẽ ổn thôi. Đó chính là điều khiến mọi nỗ lực của chúng tôi trở nên đáng giá.

Buổi tối, tôi tiếp tục thử thách bản thân với các buổi huấn luyện thể lực quân đội (MFT) cùng Cựu Trung sĩ Thủy quân Lục chiến Tony Hernandez. Với tinh thần danh dự, sức mạnh, và một kiểu “hài hước nghiêm khắc” rất riêng, anh ấy luôn thúc đẩy chúng tôi vượt qua giới hạn của bản thân. Phương pháp huấn luyện ấy nhắc tôi rằng cuộc sống hay đường chạy đều không quan tâm đến việc nó khó ra sao – chúng chỉ đòi hỏi sự kiên cường, bền bỉ và mạnh mẽ. Cuộc sống này là một món quà, và tôi sẽ không bao giờ để nó bị lãng phí.

Amy Winters và quá trình rèn luyện thể lực thông qua UTMB

HOKA: Có phải việc chạy bộ luôn là một phần trong cuộc sống của bạn?

Amy: Đúng vậy, chạy bộ luôn là nơi tôi tìm thấy bình yên cho riêng mình. Từ khi còn nhỏ, nó chỉ như một cách để thoát khỏi thực tại, rồi dần trở thành niềm đam mê và hành trình gắn bó suốt cuộc đời tôi – một câu chuyện vẫn đang tiếp tục được viết nên từng ngày. Chạy bộ đã dạy tôi tính kỷ luật, sự kiên trì và cho tôi thấy vẻ đẹp của việc vượt qua giới hạn thể chất, tinh thần và cảm xúc của chính mình. Nó khiến tôi học cách yêu cơ thể này, yêu chính con người tôi. Chạy bộ đã cứu tôi khỏi những giai đoạn khó khăn nhiều hơn những gì tôi có thể đếm, và trên tất cả, nó luôn nhắc tôi rằng – tôi đang sống.

Trong thời kỳ COVID, khi các đồng đội của tôi không thể được đến phòng tập, tôi bỗng nhớ lại ngày bác sĩ nói rằng tôi sẽ không bao giờ có thể chạy lại được nữa. Tôi vẫn nhớ rõ cảm giác mất phương hướng, như thể một phần của mình bị lấy đi. Và tôi không bao giờ muốn bất kỳ ai phải cảm thấy như vậy. Ký ức đó đã thôi thúc tôi xây dựng một khu tập luyện trong nhà và ngoài trời, chào đón bất kỳ ai có mong muốn tham gia. Quy định hội viên rất đơn giản: không than vãn, không phàn nàn, và tự dọn dẹp dụng cụ sau khi tập. Năm năm trôi qua, dù là tuyết rơi, mưa gió, giá rét hay nắng gắt, đội tập 5 giờ 30 sáng của chúng tôi vẫn kiên trì bền bỉ mỗi ngày.

Tập luyện, chơi thể thao và chạy bộ đã cứu lấy cuộc đời tôi, và tôi không bao giờ muốn ai phải rơi vào cảm giác bế tắc – ít nhất là khi tôi còn có thể giúp họ. Dù việc rèn luyện thể lực hay làm việc chăm chỉ có thể khắc nghiệt, nhưng chúng trao cho chúng ta sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách khác trong cuộc sống. Chúng khiến ta mạnh mẽ hơn cả về thể chất lẫn tinh thần, để từ đó ta trở nên tốt hơn trong mọi khía cạnh khác của cuộc đời. Thể dục là cánh cửa mở ra phiên bản tốt nhất của chính mình. Hãy thử nghĩ xem, có bao nhiêu lần giữa nhịp sống hối hả, ta thật sự dừng lại để ngắm bình minh hay ngước nhìn bầu trời đầy sao? Với tôi và đội của mình, đó là khoảnh khắc mỗi sáng chúng tôi đều được tận hưởng như một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng cuộc sống này thật đẹp, và việc được sống thôi đã là một món quà quý giá.

Một trong những niềm vui lớn nhất của tôi là được chứng kiến sức mạnh và ý chí kiên cường của các con mình. Gần đây, con gái tôi – Madilynn – đã tham gia bài kiểm tra sức bền khắc nghiệt dài 19 dặm của Na Uy. Không chỉ xuất sắc đạt được huy hiệu danh dự “Marsjmerket”, con bé còn hoàn thành thử thách với thành tích ấn tượng 4 giờ 4 phút – nhanh hơn chuẩn nam 26 phút và chuẩn nữ 56 phút. Điều đáng kinh ngạc hơn cả là chỉ một tuần trước đó, con bé vừa phải khâu 14 mũi trên vết thương ngay phía trên mắt. Sự bền bỉ và quyết tâm của con truyền cảm hứng cho tôi mỗi ngày, và nhắc tôi nhớ lý do vì sao mình vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Amy xem việc chơi thể thao và chạy bộ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống

HOKA: Mọi thứ đã thay đổi như thế nào vào năm 1994?

Amy: Năm 1994, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn sau vụ tai nạn xe máy khiến tôi mất đi chân trái. Đó là khoảnh khắc tôi thấy được giới hạn của mình, nhưng thay vào đó, tôi chọn định nghĩa lại tiềm năng của mình. Trải qua vô số cuộc phẫu thuật, cấy ghép và cả những lần thất bại, việc chạy bộ đã trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Nó không chỉ là lối thoát mà còn là niềm đam mê, và bây giờ là sứ mệnh. Tôi sẽ không để sự mất mát cướp đi điều tôi yêu nhất.

Những năm 1994 cũng là một món quà. Nó giúp tôi nhận ra rằng không phải ai cũng có cơ hội thứ hai, vì thế ta cần học hỏi từ những người xung quanh và đừng để nỗi sợ hãi, lo âu hay những điều chưa biết ngăn cản mình tiến bước. Năm đó dạy tôi cách trở thành một người mẹ tốt nhất có thể, và là tấm gương mạnh mẽ cho các con noi theo. Nó cho tôi thấy rằng nghịch cảnh có thể biến thành sức mạnh, và rằng tôi có thể giúp người khác nhận ra sự khác biệt không bao giờ là giới hạn. Mất mát, khó khăn và thay đổi đã hình thành nên con người tôi hôm nay, cho tôi cơ hội không chỉ để trưởng thành, mà còn truyền cảm hứng và tạo ra sự thay đổi cho những ai sẵn lòng đón nhận. Những thử thách đó đã dạy tôi rằng nghịch cảnh có thể trở thành chất xúc tác mạnh mẽ cho sự chuyển hóa, không chỉ của chính ta mà còn của những người ta chạm đến. Bằng cách đón nhận những trải nghiệm ấy và chia sẻ hành trình của mình, tôi đã có thể cho người khác thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng luôn xứng đáng để ta chiến đấu vì nó. Chính trong khó khăn, ta mới tìm thấy sức mạnh, và trong thay đổi, ta mới khám phá ra tiềm năng thật sự của bản thân.

Amy tham gia các giải chạy để rèn luyện và theo đuổi đam mê của mình

HOKA: Bạn đã đạt được vô số thành tích kinh ngạc, từ kỷ lục thế giới cho đến các cuộc thi marathon, ultramarathon và triathlon. Vậy nguồn động lực của bạn là gì?

Amy: Nguồn động lực lớn nhất của tôi đến từ các con và những người đã cho tôi cơ hội truyền cảm hứng cho họ trên hành trình này. Mỗi khi nghe các con nói: “Mẹ ơi, khi mọi thứ trở nên khó khăn, con vẫn tiếp tục vì nếu mẹ làm được, con cũng làm được,” đó chính là nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất giúp tôi bước tiếp. Và khi ai đó nhắn rằng: “Khi gặp khó khăn, tôi nhớ đến chị, tôi không bỏ cuộc, và tôi đã làm được!” thì chính những khoảnh khắc như vậy khiến tôi biết rằng mình phải tiếp tục đi tới.

Tôi muốn mọi người tự hỏi chính mình, Đâu là lần cuối cùng bạn làm điều gì đó lần đầu tiên? Động lực của tôi xuất phát từ mong muốn sâu sắc được chứng minh rằng mọi điều đều có thể trở thành hiện thực, không chỉ cho riêng tôi, mà còn cho những người khác. Tôi muốn các con mình nhìn thấy sức mạnh của sự kiên cường trong hành động, để hiểu rằng sự chăm chỉ và quyết tâm có thể giúp chúng ta vượt qua mọi rào cản mà cuộc sống đặt ra. Các bệnh nhân của tôi là nguồn cảm hứng mỗi ngày – khi chứng kiến họ đối mặt với thử thách và đạt được những điều tưởng như không thể, tôi lại được nhắc nhở rằng luôn có lý do để tiếp tục cố gắng. Ở góc độ cá nhân, tôi được thúc đẩy bởi niềm tin rằng mình luôn có thể trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ về thể chất mà còn cả tinh thần và cảm xúc. Với tôi, mỗi bước tiến về phía trước đều là một cơ hội để truyền cảm hứng, trưởng thành và phá bỏ giới hạn của chính mình.

Không chỉ chạy bộ, Amy còn tham gia leo núi trong chuỗi hoạt động của UTMB

HOKA: Bạn tự hào nhất về điều gì trong câu chuyện của chính mình?

Amy: Điều khiến tôi tự hào nhất chính là việc biến những thử thách của mình thành nguồn cảm hứng và sức mạnh cho người khác. Cha tôi, một vận động viên cử tạ đẳng cấp thế giới, đã truyền cho các con tinh thần làm việc kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc. Tôi vẫn nhớ, khi còn học trung học, trong một lần đi chạy, tôi bị sốc phản vệ nghiêm trọng. Tôi chạy vào nhà, thở dốc, cổ họng, miệng và mắt sưng tấy, không thể hít thở. Trong cơn hoảng loạn, tôi nói với cha rằng chúng tôi phải đến bệnh viện ngay, nếu không sẽ không qua khỏi. Nhưng ông bình tĩnh nhìn tôi và nói: “Không. Con phải tự tìm cách. Nếu không thể đến bệnh viện, con sẽ làm gì tiếp theo?” Tôi nằm xuống sàn và ngồi cạnh tôi suốt năm tiếng đồng hồ, vừa trấn an vừa hướng dẫn: “Bình tĩnh, hít thở, con làm được.” Khi ấy, đó là một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất trong đời tôi, nhưng tôi đã làm được, tôi đã sống sót. Và từ khoảnh khắc đó, cha đã dạy tôi một bài học mà tôi mang theo suốt đời: sức mạnh thật sự đến từ bên trong.

Nhiều năm sau, bài học ấy lại trở về với tôi trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời. Khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện sau vụ tai nạn, nỗi đau thể xác dữ dội hơn bất cứ điều gì tôi từng trải qua. Tôi vẫn nhớ hình ảnh cha ngồi bên giường bệnh, nói với tôi: “Amy, con làm được mà. Hãy tìm cách. Tách mình ra khỏi cơn đau đó. Đừng bấm nút giảm đau.” Trong nhiều ngày liền, tôi tập cho bản thân cách tách khỏi cảm giác đau đớn, cố gắng chịu đựng mà không cần thuốc. Một thời gian sau, các y tá nhận ra rằng tôi chưa hề chạm vào nút bơm giảm đau và hỏi lý do. Cha tôi trả lời thay: “Vì con bé có thể tự kiểm soát nỗi đau của mình.” Họ đã lấy lại quyền điều khiển bơm thuốc sau đó, nhưng bài học về sức mạnh tinh thần mà cha dạy tôi thì vẫn còn mãi.

Tiến nhanh đến Marathon des Sables – một trong những cuộc đua khắc nghiệt nhất thế giới. Trong lần tham dự đầu tiên, khi mới chạy được khoảng 8 km, tôi lại bị sốc phản vệ. Chỉ 22 tháng trước đó, tôi mất mẹ, chị dâu và cha, nên giữa sa mạc mênh mông ấy, tôi có cảm giác như ông vẫn đang ở bên cạnh mình. Cổ họng tôi bắt đầu sưng lại, mắt và môi sưng phồng, hơi thở trở nên ngắn và khó nhọc. Tôi biết mình cần được cấp cứu, nhưng cũng hiểu rằng nếu nhờ hỗ trợ y tế, tôi sẽ bị loại khỏi cuộc đua. Thay vào đó, tôi dựa vào tất cả những gì cha từng dạy – tôi tập trung vào từng bước chân, giữ nhịp độ ổn định, và nhắc mình phải bình tĩnh. Từng bước một, tiếp tục tiến về phía trước. Mọi thứ chậm rãi, đau đớn và đáng sợ, nhưng sáu ngày sau, tôi vượt qua vạch đích – mang theo trong tim sức mạnh, ý chí và bài học mà cha đã để lại.

Trải nghiệm ấy đã định hình cho lần tôi quay trở lại Marathon des Sables, và bạn có thể thấy hành trình đó được ghi lại trong tập đầu tiên của series Human Playground trên Netflix.

Tôi tự hào về những bài học mà cuộc sống đã mang lại, và hơn hết là việc tôi có thể mang theo chúng trong từng ngày của cuộc đời mình.

HOKA: Bạn muốn nhắn nhủ điều gì với những ai đang hướng đến mục tiêu của mình nhưng cảm thấy nản lòng giữa chặng đường?

Amy: Tôi sẽ nói với họ điều mà cha tôi từng nói với tôi: “Hãy tự tìm cách.” Cuộc sống sẽ luôn ném thử thách vào bạn, và đôi khi, bạn sẽ không có sẵn lời giải hoàn hảo hay đủ nguồn lực như mình mong muốn. Nhưng hãy nhớ rằng bạn mạnh mẽ hơn mình nghĩ. Hãy tập trung vào bước tiếp theo, hơi thở, và tiếp tục tiến lên. Thành công không phải là chưa từng vấp ngã, mà là dám đứng dậy sau mỗi lần gục ngã. Hãy chia nhỏ mục tiêu của bạn thành từng bước, và luôn nhớ rằng thất bại không đối lập với thành công, nó là một phần của hành trình ấy. Bạn có thể làm được.

Amy Winters sở hữu số báo danh 2658 tại UTMB 2024

HOKA: Bạn đã chia sẻ đôi chút về trải nghiệm của mình tại UTMB vào năm 2023 và 2024. Chúng tôi rất mong được thấy bạn quay lại vạch xuất phát một lần nữa – bạn muốn gửi lời nhắn nhủ gì đến chính mình trong tương lai?

Amy: Gửi tôi trong tương lai – hãy luôn nhớ tất cả những gì mình đã vượt qua. Khi đường chạy trở nên gian nan, hãy nghĩ về những bài học mà mình đã học được. Tại Marathon des Sables, giữa sa mạc khắc nghiệt, tôi đã trải qua cơn sốc phản vệ nhưng vẫn bước tiếp từng bước cho đến vạch đích sau sáu ngày, chỉ bằng cách tập trung vào từng nhịp chân và tin tưởng vào khả năng vượt qua của chính mình. Hãy mang tinh thần đó đến UTMB. Hãy tin vào quá trình tập luyện, tận hưởng khoảnh khắc, và luôn tự nhắc bản thân rằng: “Mình đã từng vượt qua những điều khó khăn nhất và lần này, mình cũng sẽ làm được.”

Tôi đã có hai trải nghiệm tại UTMB hoàn toàn khác nhau, và mỗi lần đều dạy tôi những bài học khó khăn nhưng vô giá. Năm 2023, tôi bước vào cuộc đua trong tình trạng chưa hề sẵn sàng cho việc leo dốc liên tục và đổ đèo dốc đứng – những thử thách khiến cơ thể tôi chịu áp lực khủng khiếp khi mang chân giả. Chiếc chân giả của tôi khi đó quá dài, khiến mỗi lần leo dốc giống như đang cố trèo ra khỏi cái hố sâu không đáy, còn khi xuống dốc, thiếu gót chân, khớp cổ chân và độ linh hoạt để giữ thăng bằng trên đá, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tôi ngã liên tục, và điều đó gần như đã trở thành “một phần của cuộc chơi”. Mỗi cú ngã đều bất ngờ – chiếc chân giả mắc vào đá, hất tôi về phía sườn dốc, còn các cây gậy trekking cố định vào tay khiến tôi xoắn đau điếng mỗi lần ngã. Tôi rời UTMB 2023 với những vết sẹo sâu, cả trên cơ thể lẫn trong tâm hồn. Nhưng mỗi vết sẹo đều kể một câu chuyện, và 2023 chính là một chương đặc biệt trong hành trình của tôi.

Thất bại đó đã thổi bùng trong tôi một ngọn lửa. Tôi quyết tâm phải trở lại mạnh mẽ hơn, chạy nhiều hơn, leo cao hơn và nỗ lực gấp bội. Nhưng trong cơn hừng hực ấy, tôi lại quên đi một bài học quan trọng mà mình từng rút ra khi chuẩn bị cho các giải như Badwater 135, Cocodona 250 hay Western States: rằng tôi là người mất một chân. Việc tập luyện cho các giải siêu bền với chân giả không phải là chuyện chạy bao nhiêu dặm hay leo bao nhiêu mét, mà là chất lượng quan trọng hơn số lượng. Năm 2023, hành trình của tôi dừng lại ở mốc 72 dặm khi bị loại vì quá thời gian, và dù ngọn lửa quyết tâm phục thù vẫn cháy rực, tôi đã đánh mất sự cân bằng, quên phục hồi và thiếu kiên nhẫn.

Bước sang năm 2024, tôi lấp kín lịch trình của mình bằng hàng loạt sự kiện nối tiếp nhau: Canyons trong mưa; Tenerife Bluetrail, nơi tôi “làm quen” với mặt đường và gương mặt mình; một buổi chụp hình marathon ở New York khắc nghiệt đến mức còn khó hơn cả nhiều cuộc đua thật; ba ngày liên tiếp ở Broken Arrow Sky Race Triple Crown, rồi đến giải Speedgoat khốc liệt, ngay sau đó là thử thách Spartan của Joe DeSena lên xuống dốc Snowbasin, Utah. Tôi miệt mài săn lùng những cung đường leo – đổ, bất chấp mọi tín hiệu cảnh báo từ cơ thể. Đến khi đặt chân đến Chamonix, tôi đã có một vết thương hở ở phần chân cụt, cần phẫu thuật chỉnh sửa và khâu lại chỉ một tuần trước ngày xuất phát. Tôi chống nạng để di chuyển trong các sự kiện trước giải. Và ngay trước ngày đua, tôi tự tháo chỉ, dán vết mổ bằng băng y tế Steri-Strips, và tự nhủ với mình: “Đây chính là thời khắc của mày.” Chỉ hai dặm sau khi bắt đầu UTMB 2024, vết mổ của tôi bị rách toạc. Đến dặm thứ bảy, tôi bắt đầu run rẩy, nôn mửa và kiệt sức nhanh chóng. Khi chạm mốc dặm thứ mười, cơ thể tôi hoàn toàn sụp đổ. Các nhân viên y tế, những “thiên thần đội lốt”, buộc phải dừng cuộc đua của tôi, cứu tôi khỏi tình trạng tồi tệ hơn khi tôi đang phải chống chọi với hiện tượng xuất huyết nội tạng. Giấc mơ về việc được băng qua vạch đích kết thúc trong phòng y tế, cùng với niềm hy vọng tan vỡ và cảm giác cả thế giới đang đè nặng lên vai.

Thế nhưng, giữa nỗi thất vọng ấy vẫn le lói một tia hy vọng. Trong những ngày trước UTMB 2024, tôi có cơ hội gặp Christophe Aubonnet, Giám đốc Phát triển Sản phẩm Cao cấp của HOKA. Chỉ trong một giờ đồng hồ, Christophe đã thiết kế và điều chỉnh một đôi giày đặc biệt dành riêng cho tôi. Bàn chân lành của tôi đã phải chịu đựng vô vàn tổn thương suốt nhiều năm qua, tổn thương dây thần kinh, gãy xương, nẹp kim loại, đinh vít, và các khớp bị cố định. Từ năm 2009, tôi đã tìm kiếm một ai đó có thể giúp mình giảm bớt cơn đau và vượt qua giới hạn của cơ thể. Và chính sự sáng tạo, thấu hiểu và tài năng của Christophe đã biến điều tưởng như chỉ có trong cổ tích ấy trở thành hiện thực.

Những điều chỉnh mang tính sáng tạo của Christophe không chỉ đơn thuần là về đôi giày, mà còn là về hy vọng. Anh hiểu chính xác điều tôi cần để tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, từ việc ổn định bàn chân lành, cho đến tùy chỉnh chân giả để thích nghi với địa hình khắc nghiệt của UTMB. Sự hỗ trợ của anh đã mang lại cho tôi cảm giác tin tưởng và khả năng mới, rằng mình vẫn có thể tiến xa hơn nữa.

Bước sang năm 2025, kế hoạch tập luyện của tôi sẽ khác hoàn toàn. Thay vì nhồi nhét các buổi tập leo và đổ dốc trên những địa hình xa lạ, tôi sẽ đến thẳng nơi nguồn gốc của thử thách. Tôi muốn dành một cuối tuần trên chính đường chạy UTMB, để trải nghiệm từng đoạn đường, điều chỉnh từng chi tiết, từ độ cao của chân giả, độ bám của bề mặt tiếp đất, cho đến đôi giày của chân lành sẽ đồng hành cùng tôi. Việc kiểm tra thiết bị và cơ thể ngay trên địa hình thật là điều vô cùng quan trọng, không chỉ để chuẩn bị thể chất, mà còn để xây dựng sự tự tin và niềm tin tuyệt đối vào chính mình cùng hành trình phía trước.

Khi tôi trở về phòng khách sạn, cố gắng chấp nhận những gì vừa xảy ra, một người bạn đã nhắn tin cho tôi, nhắc về câu chuyện của Jim Walmsley – người cũng phải mất nhiều lần thử sức mới chạm được ước mơ chiến thắng UTMB. Tin nhắn ấy không xóa đi nỗi đau của thất bại lần thứ hai, nhưng nó giúp tôi nhìn lại hành trình của mình bằng một góc nhìn khác. Lần này, đây không còn là hành trình để trả thù hay chuộc lỗi. Nó là hành trình để làm đúng. Tôi đã học được những bài học đắt giá từ 2023 và 2024, và giờ tôi hiểu rằng nỗ lực liều lĩnh không phải là câu trả lời. Thành công đến từ việc tập luyện thông minh hơn, chứ không phải chăm hơn.

Với UTMB 2025, tôi sẽ tập trung vào chất lượng thay vì số lượng. Kiến thức của Christophe, những kinh nghiệm trong quá khứ, cùng một kế hoạch cân bằng sẽ dẫn tôi trở lại vạch xuất phát. Lần này, tôi không chỉ hướng đến việc vượt qua vạch đích, mà sẽ làm điều đó theo cách của riêng mình, với một cơ thể và tinh thần sẵn sàng cho thử thách phía trước. UTMB vẫn là một câu chuyện đang được viết tiếp, và chương mới sẽ là câu chuyện của sự kiên cường, tỉnh táo và thành công.

Hình ảnh Amy Winters tham gia UTMB năm 2025

HOKA: Chị đã trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều người – từ trẻ em đến người lớn – thông qua câu chuyện và tấm gương của mình. Chị có thể chia sẻ thêm về One Step Ahead Foundation và lý do vì sao nó trở thành sứ mệnh của chị không?

Amy: One Step Ahead Foundation (tổ chức phi lợi nhuận với mục đích mang lại những trải nghiệm tích cực thông qua thể thao cho trẻ em khuyết tật về thể chất) là cách tôi đáp lại cuộc đời, dành cho những đứa trẻ đang đối mặt với khiếm khuyết thể chất. Mục tiêu của chúng tôi là giúp các em nhìn thấy chính mình không phải là người bị giới hạn, mà là người có thể vượt qua mọi giới hạn. Thông qua các chương trình cố vấn, nguồn lực và cơ hội trải nghiệm, chúng tôi giúp các em xây dựng sự tự tin, lòng tự trọng và tinh thần bền bỉ.
Chạy bộ đã mang đến cho tôi niềm tin vào bản thân và sức mạnh để đối diện với thử thách trong cuộc sống. Dù là đồng hành cùng một đứa trẻ qua thể thao hay giúp em làm quen với cuộc sống cùng chân giả, tôi luôn muốn các em hiểu rằng sự khác biệt không phải là rào cản – mà là sức mạnh.

Amy Winters lựa chọn HOKA làm bạn đồng hành trên con đường chinh phục đam mê

HOKA: Chị có điều gì muốn chia sẻ thêm không?

Amy: Cuộc sống là một món quà. Nó sẽ thử thách, làm khó, thậm chí khiến bạn gục ngã, nhưng đồng thời, nó cũng sẽ dạy bạn mạnh mẽ đến mức nào. Cha tôi luôn nói: “Hãy dùng tâm trí của con.” Và tôi đã sống với lời dạy ấy mỗi ngày. Dù mục tiêu của bạn là gì, hãy bắt đầu bằng một bước đầu tiên. Bạn sẽ không biết hành trình ấy sẽ đưa mình đến đâu, nhưng tôi hứa rằng nó sẽ xứng đáng.

Thật là một vinh dự lớn lao khi được chia sẻ câu chuyện của mình, và tôi vô cùng biết ơn HOKA cùng đội ngũ tuyệt vời vì đã luôn tin tưởng và đồng hành cùng tôi. Được trở thành một phần của “Hành trình cùng HOKA” là đặc ân to lớn, và tôi tự hào khi được đứng cạnh những con người đầy cảm hứng – những người thể hiện rõ tinh thần kiên cường, quyết tâm và sức mạnh của niềm tin vào điều có thể.

Sứ mệnh của HOKA – truyền sức mạnh để mọi vận động viên cảm thấy như thể họ có thể bay – chính là điều tôi cần để biến ước mơ của mình thành hiện thực. Với sự hỗ trợ, đổi mới và niềm tin từ HOKA, tôi biết mình có thể chuyển hóa tất cả những bài học trong quá khứ thành sức mạnh, để băng qua vạch đích UTMB 2025 trong chiến thắng. Cùng nhau, chúng tôi sẽ bay đến khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc của sự tự hào và chiến thắng. Cảm ơn HOKA và tất cả mọi người đã trao cho tôi đôi cánh để biến hành trình này thành hiện thực.

Bạn có thể tiếp tục theo dõi hành trình đầy cảm hứng của Amy qua Instagram cá nhân của cô ấy.

Back to Blog