Tara Warren và hành trình cùng HOKA
Năm ngoái, Tara Warren đã bước vào hành trình mà rất ít vận động viên ultrarunning dám thử. Mùa hè 2024, người mẹ hai con này đã hoàn thành Rocky Mountain Slam – thử thách chinh phục bốn giải chạy trail 100 dặm khắc nghiệt nhất trong vòng bốn tháng.
Khi Tara chạm vạch đích cuối cùng tại giải The Bear ở Logan, bang Utah, cô trở thành người phụ nữ đầu tiên hoàn thành thử thách này kể từ năm 2016 – cũng là năm mẹ cô qua đời vì ALS. Với Tara, hoàn thành “Slam” không chỉ là vượt qua giới hạn bản thân, mà còn là cách cô tưởng nhớ mẹ mình khi gây quỹ cho ALS Association.
Trong thước phim “Hành trình cùng HOKA” mới nhất, Tara chia sẻ hành trình chạy bộ của mình, quá trình vượt qua thử thách Slam, và cách mẹ cô vẫn tiếp tục truyền cảm hứng cho từng bước chạy của cô cho đến hôm nay.
HOKA: Hãy bắt đầu bằng việc làm quen một chút nhé. Bạn là ai, đến từ đâu và tuổi thơ của bạn đã diễn ra như thế nào?
Tara Warren: Tôi là Tara. Hiện tôi sống cùng chồng và hai con trai ở thị trấn miền núi Ogden, Utah. Gia đình tôi rất năng động, lúc nào cũng thích ra ngoài để tận hưởng thiên nhiên đẹp quanh nơi mình đang sống. Tôi lớn lên ở Greenville, South Carolina, cùng mẹ và hai anh trai. Từ nhỏ, ba anh em đã tham gia nhiều môn thể thao khác nhau, và mẹ luôn là người cổ vũ mạnh mẽ nhất. Dù gia đình không có nhiều, mẹ vẫn luôn tìm cách để chúng tôi được vui chơi, được vận động, được học hỏi dù bà phải làm nhiều công việc lặt vặt để lo cho cả nhà.
Mẹ là người đã dạy tôi biết làm việc chăm chỉ, biết cách vượt qua thử thách và biết trân trọng những điều mình có.
HOKA: Mẹ bạn là người như thế nào?
Tara: Mẹ tôi là một người rất tự do, thoải mái và cực kỳ thích trò chuyện với bất kỳ ai bà gặp. Bà có một tràng cười rất đặc trưng, đến mức khi tôi còn là tuổi teen thì đôi lúc tôi thấy… ngượng muốn xỉu. Nhưng dù đứng trong một căn phòng đông người, tôi vẫn nhận ra tiếng cười của mẹ ngay lập tức. Và bà cười liên tục. Tôi nghĩ chính sự lạc quan và cách nhìn đời đầy tích cực ấy là món quà lớn nhất mà mẹ để lại cho tôi.
HOKA: Mẹ đã ảnh hưởng đến bạn như thế nào khi bạn lớn lên? Và đến hôm nay, bà vẫn truyền cảm hứng cho bạn theo những cách nào?
Tara: Từ nhỏ, mẹ luôn dạy tôi phải dám đặt mục tiêu lớn và nỗ lực hết mình để đạt được chúng. Cuộc sống của mẹ không hề dễ dàng, nhưng bà luôn đối diện mỗi ngày với sự lạc quan và nụ cười thật tươi, và bằng cách nào đó, mọi thứ rồi cũng đâu vào đấy. Có những ngày mùa đông, nhà tôi không đủ tiền để bật sưởi. Cả nhà phải mở lò nướng lên để giữ ấm. Nhưng mẹ chưa bao giờ than vãn hay thấy tội cho bản thân, cũng không than trách hoàn cảnh. Bà chỉ âm thầm tìm cách để mọi thứ vận hành.
Khi mắc bệnh, bà vẫn giữ nguyên tinh thần lạc quan và sự khiêm nhường, ngay cả khi bị ALS dần tước đi khả năng vận động. Khi không còn nói được nữa và phải dùng mắt để chọn từng chữ trên bảng chữ cái, bà vẫn kiên nhẫn, vẫn quyết tâm, và vẫn… muốn trò chuyện. Thật đau lòng khi phải nhìn mẹ của mình như vậy, nhưng ở bà luôn tỏa ra một sức mạnh kỳ lạ, ngay cả khi bệnh tiến triển rất nhanh và cướp mẹ khỏi tôi chỉ trong thời gian ngắn. Sức mạnh ấy vẫn nằm trong tôi đến bây giờ. Và tôi luôn nghĩ: nếu mẹ có thể đối mặt với tất cả những gì bà đã vượt qua trong những tuần cuối đời, thì tôi cũng có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.
HOKA: Chạy bộ đóng vai trò như thế nào trong câu chuyện của bạn? Bạn đã bắt đầu yêu thích ultrarunning (chạy siêu dài) ra sao? Lúc mới bắt đầu, ultrarunning có ý nghĩa gì với bạn và mối quan hệ với môn thể thao này đã thay đổi như thế nào theo thời gian?
Tara: Chạy bộ đã gắn với cuộc sống của tôi từ khi còn nhỏ. Thuở bé, tôi tham gia nhiều môn thể thao và bơi thi đấu, nên chạy thường bị xem như hình phạt mà huấn luyện viên áp dụng trong mỗi buổi tập. Mọi thứ chỉ thay đổi khi tôi nhận ra cảm giác thoải mái và “được giải tỏa” sau mỗi lần chạy. Từ lúc đó, chạy trở thành cách giúp tôi lấy lại năng lượng mỗi ngày. Năm 2013, tôi mua đôi HOKA đầu tiên để chạy trail và gần như gắn bó với thương hiệu từ đó.
Chồng tôi đã chạy trail và tham gia các cuộc thi nhiều năm. Còn tôi chỉ dám chạy đường nhựa vì sợ thú rừng, sợ đi lạc, sợ đủ thứ. Khi vượt qua được những nỗi sợ đó, sự tò mò xuất hiện. Tôi muốn chạy xa hơn, leo cao hơn và khám phá những nơi quanh mình theo một cách trọn vẹn hơn. Càng chạy dài và leo dốc, tôi càng cảm nhận rõ sự thay đổi trong sức bền lẫn tinh thần. Điều đó dẫn tôi đến các cự ly trail và ultra khác nhau, rồi cuối cùng bị thu hút bởi thử thách 100 dặm. Không có trải nghiệm nào tuyệt vời bằng việc được ở giữa núi rừng suốt nhiều giờ. Khi biết cách quản lý sức và có chiến lược phù hợp, tôi dần cạnh tranh tốt hơn và được chứng kiến những khung cảnh ngoạn mục mà chỉ người chạy mới có cơ hội nhìn thấy.
Tôi luôn tin rằng sự kiên định và bền bỉ mà mẹ để lại đã giúp mình giữ được cân bằng giữa gia đình và những cuộc đua dài.
HOKA: Khi quyết định tham gia Rocky Mountain Slam, quá trình tập luyện và chuẩn bị cho loạt giải này đã ảnh hưởng đến tinh thần và khả năng chịu đựng cảm xúc của bạn như thế nào, đặc biệt khi đây còn là hành trình để tưởng nhớ mẹ?
Tara: Năm ngoái, tôi bước vào Rocky Mountain Slam trong tình trạng chấn thương khá nặng. Bác sĩ vừa chẩn đoán tôi bị Haglund ở mắt cá và gân Achilles chân trái. Cơn đau kéo dài, và cách điều trị gần như duy nhất chính là phẫu thuật. Tôi biết nếu lên bàn mổ, mình sẽ không còn cơ hội tham gia thử thách này, nhất là sau khi đã đủ điều kiện và được chọn vào Hardrock. Tôi cũng không chắc sẽ có lần nào khác được rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như vậy, nơi mình có thể tạo ảnh hưởng lớn cho cộng đồng ALS và đồng thời lưu lại những ký ức thật đẹp qua chuỗi giải đấu. Vì vậy tôi chấp nhận thêm một thử thách mới và quyết tâm bước vào hành trình này. Suốt quá trình chuẩn bị, tôi học được nhiều thứ: cách lắng nghe cơ thể, cách tập luyện thông minh hơn chứ không phải nhanh hơn, cách nạp năng lượng hiệu quả và quan trọng hơn hết là cách phục hồi đúng nghĩa. Bốn giải 100 dặm này đều cực kỳ khắc nghiệt, diễn ra trong khoảng bốn tháng, trong đó hai giải cuối chỉ cách nhau ba tuần.
Điều may mắn là cơ thể phản ứng tích cực hơn tôi nghĩ. Vết Haglund gần như không còn gây ra trở ngại sau giải thứ hai. Khi về đích ở chặng cuối của Slam, Bear 100, tôi vẫn thi đấu tốt và cảm thấy trọn vẹn.
Hành trình ấy giúp tôi hiểu cơ thể con người thật phi thường. Khả năng chống mệt mỏi là có thật, và cơ thể sẽ học cách thích nghi khi ta buộc nó bước ra khỏi vùng an toàn. Một lần nữa, tôi thấy hành trình của mình giống với những ngày cuối đời của mẹ. Bà đã vượt qua những giới hạn không ai ngờ tới khi bệnh ALS tiến triển nhanh. Gia đình chỉ có thể cố gắng chăm sóc và giúp bà dễ chịu nhất có thể. Dù vậy, mẹ vẫn mỉm cười và trao cho chúng tôi rất nhiều yêu thương. Con người chúng ta kiên cường hơn mình nghĩ rất nhiều.
HOKA: Những khoảnh khắc khó khăn nhất mà bạn từng đối mặt là gì? Điều gì đã giúp bạn tiếp tục, và bạn đã vượt qua chúng như thế nào?
Tara: Cuộc đua đầu tiên trong hành trình này của tôi là Bighorn 100. Khi đó, gân Achilles đau nhức đến mức mỗi bước chạy đều nặng nề và tốc độ thì chậm hơn nhiều so với những gì tôi kỳ vọng. Trong một năm mà tôi muốn chinh phục rất nhiều mục tiêu, ý nghĩ phải từ bỏ mong muốn cạnh tranh và chỉ tập trung vào việc hoàn thành cuộc đua khiến tôi chao đảo. Giữa chặng, tôi tự hỏi liệu mình có ôm đồm quá nhiều hay không và chuyện gì sẽ xảy ra nếu không thể về đích. Đến nửa đêm, khi sự mệt mỏi lẫn hoang mang tràn vào đầu, tôi ngồi lên một tảng đá giữa bầu trời đầy sao và bật khóc. Khóc vì nhớ mẹ, vì tức giận khi cơ thể không làm được điều tôi muốn, và vì sợ làm nhiều người thất vọng sau khi đã háo hức bước vào Rocky Mountain Slam. Khóc xong, tôi đứng dậy, phủi bụi và tiếp tục chạy. Khi cuộc đua sắp kết thúc, tôi hiểu rằng nếu thật sự muốn đi trọn hành trình này, tôi phải bỏ qua lòng tự ái và dồn toàn bộ tâm sức vào mục tiêu lớn nhất: gây quỹ cho cộng đồng ALS, bởi ý nghĩa thật sự nằm ở đó chứ không phải thành tích. Các cuộc đua sau cũng có nhiều thời điểm khó khăn, nhưng nhờ kinh nghiệm từng trải qua những tình huống kỳ lạ trên núi như gãy xương đùi hay bị dẫn sai đường rồi lạc suốt hai tiếng rưỡi, tôi tin mình sẽ hoàn thành. Điều quan trọng là luôn nhắc bản thân về mục tiêu cuối cùng và nghĩ đến việc hành trình này có ý nghĩa thế nào với rất nhiều người. Ở những khoảnh khắc tối tăm nhất, tôi lại nghĩ đến tinh thần mạnh mẽ của mẹ. Trong những ngày cuối đời, tôi từng nói với mẹ rằng gia đình sẽ ổn khi bà ra đi. Và tôi biết điều đó là thật. Nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi thật sự ổn, và vì thế tôi đã có thể tiếp tục bước đi.
HOKA: ALS là một vấn đề rất cá nhân đối với bạn. Bạn muốn mọi người rút ra điều gì từ hành trình này? Bạn hy vọng câu chuyện của mình sẽ truyền cảm hứng như thế nào để người khác tham gia hoặc nâng cao nhận thức?
Hãy gọi cho mẹ bạn. Đừng để những chuyện nhỏ nhặt hay bất đồng trong gia đình làm mất đi thời gian quý giá bên nhau. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc, tạo thật nhiều kỷ niệm và chia sẻ tình yêu thương khi còn có thể. Khi tôi gây quỹ và nâng cao nhận thức cho ALS Association, mong muốn lớn nhất là các gia đình không phải đánh mất thời gian bên người thân sau khi họ nhận chẩn đoán. Anh em tôi từng loay hoay không biết bắt đầu từ đâu, phải làm gì, và có lẽ đã vô tình bỏ lỡ nhiều thời gian với mẹ chỉ vì mải cố gắng tìm hiểu mọi thứ. Tôi hy vọng bây giờ những gia đình khác sẽ bớt vất vả hơn. Điều khiến tôi day dứt là ngày càng có nhiều trường hợp mắc ALS. Cho đến hiện tại, bệnh vẫn chưa có cách chữa hay phương pháp điều trị hiệu quả. Tôi hy vọng mọi người tiếp tục lên tiếng, tiếp tục tạo sức ép và lan tỏa câu chuyện, vì có cảm giác chúng ta đang đến rất gần những hiểu biết có thể mở ra hướng điều trị trong tương lai.
HOKA: Bạn từng chia sẻ rằng cách bạn hiểu về “ niềm hy vọng” đã thay đổi. Bạn muốn gửi lời khuyên gì cho những ai đang đi tìm hy vọng khi đối diện khó khăn?
Khi tìm kiếm hy vọng giữa nghịch cảnh, hãy bắt đầu bằng việc thu hẹp sự tập trung vào khoảnh khắc hiện tại. Bạn không cần phải giải quyết mọi thứ cùng lúc, chỉ cần bước thêm một bước nhỏ tiếp theo. Hy vọng thường không ồn ào hay lớn lao; nó xuất hiện một cách lặng lẽ, trong việc tiếp tục tiến lên khi mọi thứ trở nên khó khăn, trong sự kết nối với người khác, và trong niềm tin rằng nỗi đau sẽ không phải là kết thúc cuối cùng.
HOKA: Bạn còn muốn chia sẻ điều gì nữa không?
Tôi chỉ muốn nói rằng mình không muốn được đặt lên bục vinh quang chỉ vì đã hoàn thành Rocky Mountain Slam. Tôi muốn mọi người, đặc biệt là phụ nữ, thấy rằng đây là điều hoàn toàn có thể làm được. Bạn không cần phải cực kỳ nhanh hay có kỹ năng vượt trội. Điều quan trọng nhất là sự quyết tâm và mong muốn đi đến cùng. Chúng ta thường gán những thử thách như thế này vào nhóm “bất khả thi”, khiến nhiều người ngại bắt đầu. Nhưng tôi tin cần chia sẻ nhiều hơn rằng những mục tiêu như vậy thực sự khả thi và gần hơn mọi người nghĩ. Tôi là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó — và cũng là con gái của mẹ theo đúng nghĩa trọn vẹn nhất.


